Chuyện rằng lão xe đang đứng lơ ngơ chờ khách bên đường,dưới cái bóng cây phượng đang nở đầy hoa làm cho lão cũng có một tí ti nhớ về tuổi cắp sách đến trường. Đang mộng mơ bỗng lão giật mình "Thưa Thầy",lão ngoái nhìn và xem quanh mình có ai không mà chàng trai trẻ với quân hàm,quân hiệu đủ đầy đứng trước lão đang cúi chào.Lâu quá rồi,tiếng thầy trở nên xa lạ với lão."Anh là???"_"Dạ thưa thầy,em là M,ngày xưa thầy dạy em năm lớp sáu đó".Khuôn mặt bầu bỉnh,trắng hồng săn lại với nụ cười khá có duyên .Nhìn chàng thanh niên này cũng gần hay hơn bốn mươi rồi.Lão lơ mơ dễ có đến gần hai chục năm mà còn nhớ đến lão thì thật là quí hóa,nhất là khi lão đang lơ ngơ ngoài đường thế này."Thầy dạy em rồi sau đó em nghĩ đi học nghề mộc với cậu T cũng học trò và rất thân với thầy đó ""À,à!,thầy nhớ rồi ?"
Như thế có đáng quí để khoe hay không?Lão vẫn tưởng rằng không có tôn sư trọng đạo nữa rồi,học trò nếu có gặp cũng quay mặt chứ đâu như em này,vẫn chào thầy dạy mình trong một năm ,mà lại đang làm một lão xe lang thang .Tôi mơ hồ nhớ lại,ngày xưa nó là một thằng bé nhỏ con,mũm mĩm và hiền lành.Học hành cũng làng xàng nhưng về mộc thì khéo tay hơn.
"Bây giờ em làm gì?" "Dạ,em là bác sĩ quân y"Tôi ngạc nhiên nên lập lai:"Bác sĩ???"Em học thế nào hay vậy?"Vẫn tính tình chân chất ,mộc mạc,M kể đang học nghề mộc nhưng phải đi nghĩa vụ,rồi vào bệnh viện quân y làm lính gác,ai ngờ Giám đốc lại có bà con xa ,ông bảo nó đi học tiếp.Vậy là nó đi học bổ túc ban đêm,chỉ hai năm là xong 6 lớp và tốt nghiệp 12,xong ông đưa lên học trường quân y và như thầy thấy đây em đang là bác sĩ,vợ em cũng là y sĩ làm trong quân y viện."Lan man lão xe ôm lại thở dài.Đúng là chỉ có xã hội ưu việt này mới không bỏ sót nhân tài như vậy."Em làm bác sĩ như thế đã cứu bao nhiêu bệnh nhân rồi?Và Em thuộc thành phần nòng cốt,chắc được ưu đãi nhỉ?""Dạ, em đang được đi học lớp quản lí,nhưng nói thiệt với thầy ,em chẳng hiểu gì cả.Mấy ông nói cứ đi học cho đủ rồi sẽ nâng đỡ ,chứ em không biết điều trị chi cả thầy ơi!" Nhìn M.mà thấy thương,vừa thấy tội,tội cho mình,cho xã hội .Chắc chắn,M sẽ được cất nhắc để lên vị trí cao và tội cho tôi phải buột mình không được nghĩ tiếp nữa.Tự hào thay!
Út xe ôm
THẬT VUI KHI NGHỀ THẦY KHÔNG BẠC BẼO NHƯ CÓ KHI MÌNH NGHĨ.
Trả lờiXóaCHÚC VUI!
http://img1.123tagged.com/en/thursday/13.gif
Ngày mới vui nhiều bác Nhật Thuỷ hí!
XóaMời bác click chuột vào dòng chữ BẤM VÀO ĐÂY ở bên dưới đọc hí!
BẤM VÀO ĐÂY
Cảm ơn Thaydo.Không ngờ tui còn có một bài họa với thầy.Cảm ơn Thaydo nghe.Thân mến.
XóaHậu sinh khả úy hay khả ố,tùy từng giai đoạn phát triển GD của XH,Ai cũng mong ngày càng tốt hơn,vậy thôi thầy hỉ.Thân
XóaLuôn vui khỏe và an lành nha anh Út ! (~_~)
Trả lờiXóaHi,chào em gái.Qua thăm mà chủ vắng nhà lâu quá,xin lỗi em gái nghe.Chúc em vui,khỏe.
XóaPhantran tạm họa:
Trả lờiXóaNHỚ BẠN HIỀN
Ông già đất Thủ bán ven sông,
Mấy thúng cà chua sống gánh bồng.
Tóc trắng dễ rơi mê xướng họa,
Bụng phình khó xẹp khoái chờ mong.
Nhớ huynh Út - Quý, vào trang đọc,
Mến muội Tim -Trăng, ghé mắt trông.
Sức yếu, đệ đau nay ít viết….
Lộc trời phận mõng chắc gần…. xong !
Hiii… :v
Sáu Cà Chua
Vì lập blog không đặng nên cũng ít ghé xem,bỏ phế thấy cũng tội nhưng hết hứng rồi huynh Phan ơi.Thân
Xóa
Trả lờiXóaTối an lành bác Nhật Thuỷ hí!
Ít ghé thăm blog của mình vì hơi nản.Thân
XóaCâu chuyện thật bi hài, buồn quá Bác ạ.
Trả lờiXóaLoại Bác sĩ này có rất nhiều và lại nằm ở cấp cao mới chết chứ.Cảm ơn anh dã ghé thăm nhà.Thân
Trả lờiXóacó ai biết rằng: tỉ lệ tiến sĩ trên dân ở VN mình cao nhất thế giới đấy, đáng tự hào một dân tộc gan góc vô cùng, dám sống dưới sự lảnh đạo của những "đỉnh cao trí tuệ". may mà bác sĩ nầy không làm ở chuyên môn chứ không thì ct mai táng vớ bở ngay. chia sẻ với anh và like bài nầy anh nhé.
Trả lờiXóaBác sĩ này không rõ làm gì trong BV,.nhưng làm đủ năm cũng có thể mở phòng khám và vậy là làm giàu vô tư,Cảm ơn bạn đã ghé sẻ chia.Thân ái.
Trả lờiXóaSang thăm anh và chúc anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ và hạnh phúc!
Trả lờiXóaỞ chỗ tôi cũng có nhiều việc rất thật nhưng lại rất giống bịa......
Trả lờiXóaChúc anh vui vẻ!
Tem bạn có câu con hay
XóaChào ah Trần Văn Hoành, lâu ngày quá anh. Đọc bài anh rồi, chuyện như thế mà anh cũng kể, VN mình khối
Trả lờiXóa