Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014
NGÀY ẤY CÓ CÒN KHÔNG!!!
Tôi mở trang blog ra nhìn ngắm cái nền trắng thật lâu mà không suy nghĩ được điều chi cho ra ngô khoai.Qua trang bạn ,nhất là những bạn đồng hương đọc để tìm lại dấu kỉ niệm mà trí óc bỗng dưng mờ mờ quên nhớ .
Đọc "Giỡn chốn sân trường"của anh Vinh Ba,lại nhớ cái quá khứ đói khổ chung của dân mình của những năm độn khoai sắn thay cơm,càng khó khăn lại càng ti tiện,bủn xỉn.Mua cây viết mực hiệu Kim Tinh của TQ phải có giấy giới thiệu của thủ trưởng và duyệt của UB xã.Nhưng chỉ cần quen một cô nàng cửa hàng thương nghiệp là thấy cái quyền lực rất chi to tát của cô nàng.Cái tiêu chuẩn thịt của giáo viên có thể biến thành mở hay mở thành thịt chỉ bằng một nụ cười quen biết hoặc trở thành cau có nghiêm túc tưởng như là chí công vô tư lắm lắm
Họp hội đồng giáo viên để biểu quyết xem có nên đem xay 8 kg khoai mì ném chó ,chó cũng le lưỡi sủa vang bỏ chạy hay giữ nguyên như vậy .Cuối cùng là vẫn giữ nguyên những lát sắn cứng như đá để ăn cho đủ tháng ,vì nếu xay ra sẽ thiếu đói những ngày cuối tháng..Ôi,một cuộc họp quan trọng,tốn mấy ấm trà và một buổi sáng chủ nhật tươi hồng.
Một hôm khu tập thể chộn rộn,nhốn nháo bởi đang có chuyện hệ trọng.Lệnh của thủ trưởng là trưa nay được nấu cháo gà.Ôi một tin chấn động trên dưới ,trong ngoài.Con gà mái già đã đẻ bao lứa rồi,nay chắc cạn kiệt nguồn sinh lực mới thành cơ may của các anh chị sống tập thể.Mà cháo gà ai cũng biết là cần có tiêu mới ăn tạm được,nhưng 5 hào tiêu cũng không được thủ quỉ chi ra vì lời Bác dạy cần kiệm,nên chúng ta chỉ ăn cháo gà và được ăn cháo gà là quí hóa quá rồi,đòi hỏi tiêu làm gì ,đúng là phú quí sinh lễ.Ông hiệu trưởng trường tôi cũng đẻ bọc như trong câu chuyện của mệ VB,Một trường nho nhỏ,gồm 35 GV mà trong nớ có 7 đảng viên,25 đoàn viên và chúng tôi 3 người là giáo viên thời ấy gọi là lưu dung.Lần đầu tiên trong tiếp xúc hàng ngày,trong tầng lớp thầy cô giáo viên ,những từ tục tỉu được nói dỡn cười đùa thoải mái ,tôi thấy mình thật lạc loài bởi chưa quen và cũng chẳng muốn làm quen với môi trường như thế.
Bây chừ già rồi,mấy mươi năm trôi qua,một quá khứ dù huy hoàng hay điêu tàn cũng khắc ghi vào cuộc đời ta những vết chém sắc ngọt.Mây trời lúc trắng lúc đen,lúc tan lúc hợp và tạo nhiều hình thù kì quái thì cuộc đời cũng thế thôi.Hôm nay ,ngày mai.Chút khói sóng nhạt nhòa trên sông cho mông lung hình bóng xa xưa nào về ,để ta rưng rưng,để ta mơ và còn chút bâng khuâng,suy tưởng trong quên nhớ mơ hồ của tuổi tác.Như là mới đó mà xưa xa lăng lắc rồi.
Út xe ôm
Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014
HẠ LỬA MÙA XƯA
Lửa hạ quét nhẹ thềm rêu,
Nung vừa chín tới niềm yêu tuổi hồng,
Phượng khoe chớm đỏ mấy bông.
Theo chân nhau có đôi lòng nở hoa!
Em từ khi nhẹ bước qua,
Ta vừa níu giữ đã xa mất người
Níu giấc mơ tập ngọt lời,
U mê chừ phải gượng cười dấu đau.
U mê u mê đời nhau,
Ru tình,
mà ngỡ
chuốc trau diễn tuồng,
Bên ni
bên tê con đường,
Bước bên nhau
giữ chút hương của người.
Đưa lời đã lạc mất lời,
Van người đừng giữ một đời của nhau.
Lỡ bồi sông chảy nông sâu,
Thương yêu có lúc chở sầu mênh mang.
Tội chi cánh phượng bên đường,
Bao nhiêu năm
thay lá
uống sương
mỏi chờ.
Chừ em rủ bỏ mộng mơ,
Níu cành phượng cũ giả vờ nhớ thương!
Xác thân rả cỏ bên đường,
Đợi ngày hết ,hỏi vô thường cợt chơi
Chút sương đọng thấm men đời
Cát bay bụi dạt
khóc người khóc ta.
Út xe ôm
Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014
NHỮNG DÒNG THƠ XƯA
Lật nhẹ trang thơ cũ,
Sợi tóc vương trên tay,
Mùi hương xưa quyện lại
Yêu thương rồi chua cay!
Những vần thơ như bay,
Tải tình lên rất đầy,
Chất tràn thương và nhớ,
Ru hồn ta ngất ngây.
Yêu nhau cho xuân đầy,
Bên nhau thật nồng say,
Theo nhau mùa hạ lửa,
Níu nhau giữa đường mây.
Đếm thời gian từng ngày,
Trôi tiển miền tóc phai,
Em giờ là nội,ngoại.
Chắc không còn nhớ ai!
Trang thơ buồn ngăn nhỏ,
Chở đầy mùa phượng xưa,
Con tim còn máy động,
Gọi tình lên tình xưa.
Nhật Thủy
Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014
CHÚT GIÓ QUA MÀNH 3
CHÚT GIÓ QUA MÀNH 3
Hiền trở về phố thị,người thiếu phụ đi lại con
đường xưa,nàng đứng ngắm sân trường xưa cũ rồi buông tiếng thở dài.Từng khuôn
mặt bạn bè,đứa thành công,đứa thất bại,tai nạn hay qua đời ,cũng có đứa mới đó
đã nhạt mờ trong tâm trí.Cây phượng đỏ hoa mỗi khi hè về mang biết bao lời thơ
,ý nhạc mượt mà,nhưng hình ảnh thân quen ấy vẫn khiến Hiền bâng khuâng mỗi khi
đứng tựa vào mà như nghe tiếng reo quen thuộc của bạn bè,thầy cô.Nàng mĩm cười
khi nhớ đến vài ba đứa bạn đang tập làm người mẫu đi sóng đôi,yểu điệu thục nữ
khoe nét đài trang ,ngây thơ của tuổi ô mai trên sân trường,rồi vỗ vào vai nhau
cười đùa ,nghịch ngợm.Đâu rồi nhỉ,nàng đưa tay sờ nhẹ vào vết khắc trên thân
cây mà nghe một chút buốt giá về trong tim mình.Thời đẹp nhất đã đọng mãi trong
lòng mỗi người như hành trang nặng trĩu bởi dòng đời đổi thay thật thực
tế,tráo trở và đầy gian nan .
*****
"Hiền,không
gặp đã lâu mà tôi vẫn nhớ hình bóng của Hiền thật rõ nét.Tôi vẫn luôn hỏi thăm
để biết cuộc sống bây giờ của Hiền thế nào"Minh dè dặt buông lời bên tách
cà phê đang bốc khói trước mặt.Hiền nhìn Minh như nhìn vào một vùng khói sương
mơ hồ của quá khứ,ở đó có một chút rung động đầu đời,e ấp thật dễ thương của
người con gái khi làm duyên trước ánh nhìn của ai đó dõi theo.Ngày ấy, mỗi lần
nàng đến rủ bạn Lý đi học thì vẳng nghe tiếng gọi của anh "Út ơi,đi học
kìa,bạn đợi".Hiền cũng không rõ anh Minh chú ý đến nàng khi nào.Riêng nàng
chỉ dám nhìn anh xa xa,xa như khoảng không gian và sự ngưỡng mộ của nàng đối
với những chàng sinh viên khoa học.Nàng cứ nghĩ thế giới của anh là căn phòng
nhỏ riêng biệt như một vị tu sĩ,chứ đâu ngờ anh để ý đến mình,nên khi nghe Minh
nói nàng ngạc nhiên hết sức.Trên 10 năm trôi qua,mỗi người có một cuộc sống
riêng.Hôm nay gặp lại anh chỉ là sự tình cờ khi nàng ghé thăm Lý .Rồi nghe Lý
nói về hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc của anh.Vợ của anh rất đẹp và có lẻ
cũng thông minh.Hiền rất tin những người đẹp thì thông minh, không như nhiều
người cứ cho rằng người đẹp thì nông cạn,có cái đầu rỗng tuếch.Bởi nàng thấy
những đứa học giỏi thường có mặt mày sáng ,đẹp.Nhưng, nhiều đứa đẹp
thường phải sang ngang nửa vời vì bị yêu sớm quá,lúc đang còn trẻ con mà làm
người lớn nên thường hụt hẩng dễ rạn vỡ hạnh phúc bởi cám dỗ đời thường.Đó là
bi kịch của vợ chồng Minh.Một cô vợ trẻ con làm cho anh đôi lúc mệt nhoài vì
những đỏng đảnh thất thường.Minh chịu hết tất cả tính khí ấy một cách tuyệt vời
đến nỗi gia đình anh phải tách riêng và ái ngại không muốn nhìn
.Cuối cùng,hai tính cách đối nghịch ấy không thể chung sống.Vợ anh đã ngoại
tình,vốn dĩ được cưng chìu nên cô nàng coi thường anh đến nỗi đưa nhân tình
công khai trên phố phường.Ly nước tràn ,anh say sưa trong men rượu rồi một tai
nạn giao thông đã cướp mất chiếc chân trái của anh.Tàn tật ,mất việc cộng với
việc vợ bỏ đi để lại cho anh 2 đứa con còn nhỏ dại.
*******
Xoay xoay ly cà
phê,Hiền nhìn Minh đang mĩm cười trên khuôn mặt khắc khổ,có lẻ đây là nụ cười
đầu tiên của anh sau những nạn tai của mình."Cảm ơn Hiền,em đã nhận lời
kết bạn là một diễm phúc cho anh.Thật may mắn khi đời vẫn còn cho anh niềm tin
"-"Em nhận lời,chỉ là một người bạn để khi mỏi mệt cần người tâm sự
thì em sẳn sàng đưa vai gầy này để anh tựa vào nghĩ ngơi một chút thôi
nghe.Chứ em chưa hứa gì cả với anh đâu ."Hiền bỗng thấy con tim yêu thương
cháy bỏng như chưa bao giờ được thế.Hiền xem đây như là định mệnh.Mấy ngày
qua,nàng đã sắp xếp tất cả để làm vợ của người.Rồi ngọn gió trở chiều,không còn
thổi trên thảo nguyên xa xôi nữa,gió đã nhẹ reo bên hàng phương xưa,những con
đường cũ.Tình yêu dù muộn màng vẫn cho ta trẻ lại ,chung quanh cây lá như reo
cười theo nhịp đập của con tim.Minh sẽ xin đi dạy,anh sẽ làm tất cả để xứng đáng
là điểm tựa của mọi người thân yêu.
Đêm ấy,dòng sông quê hương đang hát,đang ru
lời ngọt ngào êm ái vỗ về giấc ngũ mộng mị.Minh lặng lẽ đến bên nàng,với sự
từng trải cùng mùi đàn ông quyến rủ như muốn dìm nàng vào vòng tay của loài
nhuyễn thể và lần đầu tiên trong cuộc đời nàng biết điều tuyệt vời nhất của
tình yêu.Tất cả mộng mị của những đêm trăng xưa vở òa tan biến trong xác thân
trần truồng đầy mộng mị.Hạnh phúc vở òa như giọt máu trinh nguyên của người con
gái chảy trong đêm thần tiên đầu tiên cuộc đời.Nàng Eva nếm trái cấm để đưa tấm
thân xuống trần ai đày đọa bao kiếp, nàng chịu đựng mà môi vẫn cười
tươi.Vườn địa đàng là thế đó,nàng đã biết và nguyện sẽ mãi đắm vào.Giữa màn đêm
bản chất của loài thú trong con người dễ thức giấc,cho dù Hiền biết dằn lòng
lại bởi sự giáo dục của con người.Ngày mai,một tương lai mới đón nàng không
phải là hoa bướm mà đầy trách nhiệm mới,nặng oằn vai.
****
Một đám cưới,những lễ nghi,rượu mời,bia chảy
và quà tặng.Hiền hạnh phúc,được làm vợ là thỏa điều mong ước.Rồi Hiền sẽ làm
điều mà mọi người đều làm,xin trở về quê nhà công tác bên gia đình.Lan cười
chúc phúc và cũng buột miệng nói :"Duyên số".Hiền không gặp được anh
Chính,có lẽ anh cố ý tránh mặt.Vâng vô duyên rồi gặp làm chi,phải không
anh!Hiền biết sau này khổ hay sướng còn tùy ,cuộc sống phía sau hôn nhân mới tỏ
rõ cuộc sống đời thường.
CHÚT GIÓ QUA MANH 2
***** Nắng đã lên cao,Hiền vẫn còn ngũ vùi
trong chăn vì hôm nay nàng nghĩ trực.Ngoài nằm ngũ nướng ra thì chẳng biết đi
đâu,cái TV thì có hình ảnh mờ mờ,nhấp nháy bởi cái ăng ten cứ bị gió đưa
qua đưa lại trên cây tre quá nhỏ.Rồi nàng cũng bò dậy,chui ra khỏi đống chăn
nệm ,vươn vai vặn mình làm vài động tác cho xương cốt nó kêu khùng khục
đỡ mỏi.Thôi thì xuống phố huyện thăm vợ chồng nhỏ Lan cho hết ngày. Nàng
bỗng nhớ con Lý,con nhà khá giả,chưa một lần làm việc nặng hay như ở quê nhà
thường nói:"Chưa bao giờ động tay động chân".Vậy mà lên đây,lần đầu
đi lấy nước ở cái giếng dưới chân đồi cách tập thể khoảng 200m,nhưng phải quay
guồng đến cả mấy mươi lần mỗi thùng vì giếng sâu đến gần 30m.Nó quay được nửa
chừng ,mỏi tay quá thả xuống nghe ùm một cái rồi ngồi khóc.Sống chưa hết
tháng là nó biến mất,bỏ hết đi bao năm học hành kỳ vọng của mẹ cha.Bây giờ
nó đã có chồng và ra buôn bán giàu có.Mỗi lần về phép,gặp nhau ôn lại, nó
chỉ cười:"Đời mà,chẳng biết thế nào cả,buông bỏ như tao cũng xong hay cố
bám lấy công việc mà gọi là yêu nghề như mày cũng tốt.Nhưng Hiền ạ,đời con gái
phải có chồng mày ạ.Tao thấy mày không còn trẻ,cũng không còn cha mẹ nương
nhờ.Nhà mày thì đứa em đã ở mất rồi,tao cảm cảnh mày quá"Hiền buông tiếng
thở dài.Vâng,mẹ nàng đã qua đời sau khi nàng lên núi một năm.Mồ côi cha từ
nhỏ,mẹ đã tảo tần hôm sớm để nuôi hai chị em nàng ăn học,hy vọng một ngày mai
tự lập giữa đời.Mẹ đã nhắm mắt nhưng nàng biết mẹ vẫn còn nhiều điều không yên
tâm,khi đứa con gái lớn trở thành bà cô già .
Phố huyện vùng cao này
cũng chỉ là một dãy phố ,những căn nhà ám khói và nhuốm màu vàng đỏ của đất
bazan.,cuối phố là trục quốc lộ chính cùng dãy nhà nửa sàn nửa trệt của dân tộc
Mường,nơi Lan đang làm dâu hay đang chôn vùi đời mình trở thành cô gái vùng
cao, cúi mặt trên nương rẫy quên một thời cô gái phố thị kiêu sa.
_Con chào
bác ạ. Đứa con gái nhỏ của Lan đứng bên hiên nhà vòng tay chào Hiền.Nàng xoa
xoa đầu rồi dúi vào tay cháu tờ giấy bạc:"Cho cháu,đi mua quà ăn đi
".Cô bé nhìn lên ,vòng tay cúi mình:"Con cảm ơn bác ạ",rồi quay
mình chạy đi.Hiền nén tiếng thở dài nhè nhẹ,nếu đó là con nàng nhỉ?Cay mắt
quá,nàng nhìn Lan đang lúi húi với nồi cám lợn ở góc sân.Cuộc sống gia đình là
thế đó,cái đầm ấm cọng với trách nhiệm cùng khát khao làm dư dã,giàu có khiến
cho ai cũng quần quật không phí bỏ một chút thời gian nào.Nhìn vào căn nhà
chính có hai, ba chiếc bàn thờ với thật nhiều bát nhang như chứng tỏ Hoài là
một vị chức sắc trong bộ tộc người Mường nơi đây.Hiền muốn hỏi Lan về làm dâu
có mệt nhọc với những lễ tục không?Lan chỉ lắc lắc đầu như không muốn nói
chuyện ấy.Vừa dùng chiếc gậy khuấy đều nồi cám .nói"Tao thấy trên huyện
,có anh huyện đội trưởng cũng đẹp trai ,dễ thương và vừa góa vợ đấy.Ổng tên
Chính,có 2 đứa con còn bé tí,mày về làm bà má được đấy".Hiền
cười:"Tao xuống giá dữ vậy sao Lan?"Lan đốp liền:"Vậy là có giá
ở nơi đây rồi đó.Mày chỉ có lựa chọn là làm vợ người như thế hay trở về dưới
xuôi làm bà cô già và chờ thời làm hầu ,làm lẻ người ta thôi.Đàn bà bọn mình là
như rứa đó."Hiền bỗng rùng mình,nàng nhớ nỗi khát khao mỗi đêm nhất là
những đêm trăng lên,càng ngắm trăng nàng càng cảm thấy trống vắng ,cô đơn và
khao khát chi lạ.Nàng nhớ có những đêm nàng đóng thật kín cửa rồi cởi hết áo
quần rên siết trong tấm chăn đơn côi,lăn qua lại và khóc như mưa vì thấy thương
cho mình,cho thân đời người con gái chỉ có một thời xuân sắc.Bình đẳng ư! Bến
bờ ấy còn xa xôi lắm,chính nàng cũng không thích cảnh chồng một tiếng, vợ cũng
một tiếng,chẳng ai khen mình mà dư luận xã hội nhìn người đàn ông trong hoàn
cảnh ấy với con mắt thương hại pha chút rẻ khinh.Mùa trăng đến,mùa trăng qua và
tuổi của nàng cứ chồng lên tỉ lệ cùng với sự nghiêm khắc,chửng chạc của một bà
trưởng trạm Y tế huyện khó tính.
********
"Trưa nay mày ở lại với vợ chồng
tao nghe,đến tối mới được về.Tao nhìn mày cứ vào ra cái căn phòng đó một mình
mà áy náy quá,căn phòng đó là của 3 đứa mình,tao lấy chồng,con Lý bỏ về ,giờ
chỉ có mình mầy làm bà vải lo cho chùa mà thôi." Hiền chỉ
cười:"Sao mày đang nói đến ông huyện đội lại nhảy ngang qua chuyện nhà cửa
của tao "Lan cười như bí mật:"Thì từ từ thôi,vừa nghe đàn ông là cứ
....hì hì"Lan ngưng nói nhìn Hiền cười như trêu chọc."Con quỉ này,mầy
nghĩ mầy có chồng rồi muốn nói ,muốn nghĩ sao cũng được hả"._"Thì tao
chỉ nói cho mầy thôi,đừng chảnh nữa.tự biết mình mới là trang tuấn...mã nghen
mậy."
Lan đứng lên quay vào bếp chuẩn bị cơm
trưa.Thời gian qua thật nhanh,cái nắng hanh hanh khó chịu hắc vào thềm nhà cùng
một con trốt xoáy đưa bụi mù lên cao.May nhà Lan đã tráng nền xi măng bóng
loáng Nền nhà là nơi quây quần của ba thế hệ gia đình Hoài bên mâm cơm.Hiền
giúp Lan dọn cơm.
"Chủ nhà đâu ra đón khách",tiếng của
Hoài vang lên trước ngõ,khiến cho hai người cùng nhìn ra.Hoài mảnh khảnh,trắng
trẻo đi bên một anh bộ đội người thấp đậm và có làn da bánh mật.Hiền đặc biệt
chú ý đến nụ cười,anh có nụ cười thật hồn nhiên,lấp lánh hàm răng trắng
đều."Đây là anh Chính mới về làm huyện đội,hôm nay nhà ta hân hạnh được
đón tiếp khách quí "Hiền bỗng nóng ran đôi má,chút vụng về,chút ngập ngừng
và chút e thẹn như mình là thiếu nữ đang thì,thà rằng cứ để tự nhiên cho 2
người như chẳng biết gì về cuộc gặp này,Hiền sẽ không lúng túng,bị động.Sự tự
tin nơi Hiền biến mất bởi sự hồi hộp,lúng túng của một người đang là cái xoáy
tâm điểm của cuộc gặp.Suốt buổi ăn nàng im lặng lắng nghe anh Chính kể về những
chiến dịch đã qua,những thăng trầm cuộc đời.Hiền bỗng buông lời:"Anh đi
nhiều như vậy,ở trong rừng thẳm ấy đã thấy..thấy cọp chưa?"Chính nhìn Hiền
với ánh mắt thật hiền,hình như anh nghe câu hỏi ấy như của một đứa trẻ nủng nịu
muốn hỏi về thế giới muôn màu chung quanh.:"Cọp ư?Anh cũng có nghe các
đồng đội kể về cọp,họ nói họ đã gặp ,còn chính anh thì chưa,à,có có..Lần đó khi
dừng quân bên suối để nghĩ cũng như lấy thêm nước,anh thấy xa xa có hai chú cọp
đang xuống uống nước rồi từ từ đi vào rừng mất biệt.Những câu chuyện về cọp ba
chân ,khôn lanh,biết phân biệt thù bạn thì anh chỉ nghe kể chứ chưa thấy tận
mắt"_"Những anh huyện đội ở đây họ kể về chuyện đi săn em nghe mê
luôn đó anh,họ kể khi cọp đóng đèn thì màu đỏ có rìa..như mặt trời ấy,đúng
không anh"Hiền cũng không ngờ mình trở nên ngây thơ ,ngô nghê như thế.Lan
kín đáo hích hích Hoài như cố xúc tác cho Hiền và Chính.
*****
Vậy mà đã hơn ba tháng
trôi qua kể từ lúc mới quen Chính.Bây giờ ,hai người là đôi bạn thân.Giữa họ
chưa nói tình yêu nhưng"tình trong như đã,mặt ngoài còn e".Chính đã
tâm sự hết với nàng về gia cảnh của anh.Người vợ vừa bị bạo bệnh qua đời trong
khi anh đang đi hành quân xa,khi nghe tin trở về thì chỉ đủ đốt nhang trên mộ
vợ mà thôi.Bây giờ,hai đứa trẻ còn nhỏ dại,anh gửi cho mẹ anh nuôi dưới quê.Một
đứa trai vừa tròn 4 tuổi và cô bé đầy năm.Công việc của anh không cho phép anh
có thì giờ chăm sóc con.Vừa nói ,anh vừa nhìn Hiền như muốn gợi một niềm chia
sẻ .Hiền lúng túng,nhìn bâng quơ ra xa,nàng đã sẳn sàng chấp nhận chưa?Điều mà
Chính cần không phải là người vợ ,mà là mẹ của con mình.Anh đã thấy ở Hiền đức
tính ấy chăng?.Hiền ơi,mùa xuân về rồi đó,đang thổi cơn gió đầu tiên trên thảo
nguyên này.Hiền cố gắng đón chờ nó và mùa xuân về,những khát khao mong đợi dưới
những đêm trăng rất gần rồi.Hạnh phúc sẳn sàng với nàng ,chỉ cần nàng đưa tay
ra đón lấy.Hiền cũng thấy lạ,tim nàng cứ dửng dưng,nàng cứ thấy lạnh trước ánh
mắt nồng nàn của Chính.Nàng còn cần gì,đòi hỏi gì?Chính nàng cũng không hiểu
được,nàng muốn khóc bởi cá tính của mình không làm kịch sĩ được,nàng không thể
thốt lời dối gian khi con tim nàng vẫn dửng dưng!
"Gần 40 rồi mà còn
thẹn thùng,còn mơ mộng nữa sao ?Mày phải thực tế đi chứ,người ta cũng thấy ở
mầy cái họ cần và ngược lại.Bây giờ mà còn chờ rung động của con tim cái con
khỉ,gặp cơ hội như thế là a lê hấp ok luôn."Lan la lớn khi thấy Hiền cứ
lừng khừng không dứt khoát."Ê,trước giờ tao thấy mầy bình thường chứ đâu
có khùng.Tao thương bạn bè mà lo chuyện bao đồng ,coi chừng làm ơn mắc oán
đây".Hiền im lặng nghe Lan nói,nhìn Lan mà thấy thương bạn,thương
mình.Không ai biết trước cuộc đời mình cả.Có ai biết mình đang vô tư đùa vui
trên sân trường cùng bạn bè,rồi bay ra muôn hướng .Lan và nàng lên nơi heo hút
này để nói chuyện trăm năm.Tự dưng nàng ứa nước mắt."Được rồi,tao đồng
ý,tao chấp nhận nhưng tao về phép một lần rồi lên đây sống đời sống như mày,sẽ
lo cho một gia đình xa lạ,mấy chú heo trong chuồng và đàn gia cầm ngoài sân
kia.Tao gật đầu là tao biết trước chuyện sẽ y hệt như mày,tao nói không phải
chê bai gì,nhưng sao tao thấy có chút hụt hẩng với cái tương lai của mày,của
tao!"
CHÚT GIÓ QUA MÀNH 1
Tiếng muỗi vo ve bên ngoài chiếc mùng ,vậy mà cũng khiến cho Hiền không ngũ
được.Không khí ngột ngạt,bức rức của đêm mùa hạ,ngồi dậy,nhìn những đốm trăng
đang nhảy múa trên tường trước mặt ,nàng biết trời đã khuya,vầng trăng
soi vằng vặc đang chiếm lĩnh cả khoảng trời lặng yên và sâu thẳm.Hiền nhẹ
nhàng bước ra hiên,loang loáng bóng trăng ánh lên trên bề mặt chiếc lu
nước mưa bên chái.Nàng bước đến,múc nước ra chiếc thau nhỏ rồi đưa tay khoác
nhẹ lên má ,lên mặt cho những giọt nước nhẹ nhàng chảy xuống cổ ,xuống thân
hình đang bức rức, hừng hực nóng.Cơn nóng hay sự thèm khát của tuổi xuân đang
bừng lên trong cơ thể người thiếu phụ .Nàng đưa tay mơn man trên da thịt vẫn
còn săn chắc bởi sự thanh xuân đầy tràn trong cơ thể .Nàng đã quá già với
tuổi trẻ nhưng vẫn còn trẻ với những người thiếu phụ chuẩn bị già.
Biết bao mùa xuân trôi qua trên mắt môi ,làn da này.Mỗi lần xuân
qua là để lại những vết nhàn nhạt thời gian.Nàng buồn cho phận mình,da thịt này
còn chờ đợi ,thèm khát ai.Hiền nhìn khoảng không gian trước mặt đang bị khuất
tầm nhìn bởi một ngọn đồi với con đường đã xẻ dọc một bên như một vết chém
thẳng.Trên ngọn đồi là cánh rừng vẽ một đường đen như vệt nhuộm mực tàu giữa
nền trời khuya mà ánh trăng không thể soi đến được.Không khí mát lành của khuya
mùa hạ len nhẹ vào hơi thở làm nàng bớt đi những bức bối,khát khao.Nầng đã sống
và làm việc ở đây bao lâu rồi nhỉ?Cái trạm xá vùng cao,lọt thỏm giữa đồi núi
chỉ có vài chiếc giường nằm phía bên phải căn nhà tập thể mà nàng đang
ở.Bệnh xá nhỏ nhoi của huyện nằm đơn độc giữa đồi để tiếp nhận những bệnh
nhân của các buôn làng gần chung quanh. Cơ sở vật chất chẳng có gì,mấy chiếc
bình oxy ,tủ nhỏ đựng thuốc ,nồi hấp băng gạc và những chiếc syring kim tiêm
bằng thủy tinh cổ lổ sỉ.Y sĩ có 4 người và 5 y tá ,2 cô hộ lý.Chỉ Hiền và Lan
là y sĩ của vùng xuôi lên tăng cường cho vùng cao.Lan đã có chồng cũng là
Y sĩ người nơi đây.Anh là người dt Mường.có nhà nằm dọc trục quốc lộ.
HiỀN đưa mắt buồn nhìn theo con đường đất đỏ chạy ngang như một con
rắn đen dưới ánh trăng bàng bạc.Nàng có cảm tưởng mình đã sống nơi đây cả ngàn
năm rồi và như đã quên một thời quá khứ giữa phồn hoa của thành phố.Cũng biết
bao anh chàng theo về,nàng cứ hẹn ,cứ đắn đo và rồi người ta dửng dưng đi qua
nàng .Những bỏ lỡ hay chỉ là sự vô duyên của mình.Nang tự biết mình nhan sắc
cũng chỉ tầm tầm,tài năng cũng thế.Nhưng không phải vì nhan sắc hay tài năng mà
là cái duyên,nàng thấy nhiều đứa bạn có khi còn thua kém nàng nhiều mặt mà vẫn
có người yêu đẹp trai,tài năng.Đúng là duyên số, chắc mình vô duyên nên để tình
trôi qua dù muốn giữ cũng chẳng được.Ra trường, nàng cùng mấy đứa bạn
được phân công lên vùng cao này.Ngày ra đi ,nàng đã khóc như mưa.Mẹ đã nhìn
nàng mà khóc theo.Trên chiếc xe cùng bạn bè ôm nhau khóc cho đến
khi đã xa khuất tầm mắt Hiền mới hồi tỉnh đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh lùi
xa dần những phố phường quen thuộc.Xe qua đèo,lên những dốc cao rồi lăn trên
những lối mòn đất đỏ nhão nhoét vì trời đang bay lất phất mưa.Xa lạ,ẩm ướt ,mệt
và đói ,đó là tất cả những gì nàng cảm nhận vào chiều hôm đầu tiên đến vùng cao
này.Đón đoàn là những người dân bản xứ với ánh mắt lạ lẫm nhưng thân thiện và
nồng ấm.Họ nhiệt tình giúp đỡ như cố xua đi những ánh mắt e dè của bọn nàng.
Lan đã lấy chồng.Hiền cũng tự hỏi Lan yêu ở Hoài vì điều gì,đúng là tiếng nói
con tim thật thần bí hay Lan là con người thực dụng!Hoài cũng là y sĩ nhưng
được đào tạo như là để bù những thiếu thốn của vùng núi xa xôi này.Anh cũng
không nắm rõ cơ thể người có những gì và những bộ phận ấy nằm ở đâu,may mắn là
viết được tên thuốc nhưng công thức của nó là cái gì thì anh mù tịt.Dù sao anh
là y sĩ trước con mắt hâm mộ của bà con,xóm giềng .Những điều anh nói thật là
cao siêu với họ,khi người dân còn nhìn thấy những que diêm được quẹt cháy lên
như một điều thần kỳ thì Hoài vẫn là người được họ kỳ vọng,ngưỡng mộ.Nàng chỉ
biết một hôm Lan nhỏ nhẹ nói với nàng”Tao lấy Hoài nghe mầy,Nơi rú rừng này
,mày thấy còn có ai hơn nữa đâu,thôi,đành lấy cho có chồng ,yên thân ”Nghe như
sự buông thả và đau đớn trong tâm hồn đã lên đến đỉnh điểm.Vậy mà con Lan nó
khôn,còn nàng cứ mãi làm kẻ vô duyên.Gần 10 năm trôi qua trên vùng cao này,nàng
cũng từ chối những mối tình có vẽ chỉ là nhục cảm của những anh chàng người bản
xứ.Những mối tình mà khi gặp nhau chẳng biết nói gì ngoài những bâng quơ về
thời tiết,mùa màng.Cũng có vài anh chàng được đi học hết cấp 2,nhưng cái kiến
thức lớp học chẳng qua là để vừa thoát dốt chứ làm sao mà giao tiếp .Nàng tưởng
tượng quanh đống lửa bập bùng ,cùng vui nhảy múa đón ngày mùa lúa mới,những đứa
con được sinh ra và lớn lên giữa những quan niệm giáo dục khác với hiểu biết
tập tục của nàng.
****
Hừng hực,khao khát vào những đêm trăng như đêm nay đã nhiều lần.Hiền thèm chi
lạ,có khi nàng ước ao,giữa khuya này có ai đó nhỉ!Nhưng ai là ai?Nàng thở
dài,nếu được một lần thì chắc là tuyệt vời !Sống trước mọi người,trong ánh sáng
của ngày chỉ làm nàng mệt nhoài vì phải đóng kịch,phải nghiêm nghị và đứng đắn
của một cô y sĩ trưởng khó tính mà người ta hay gọi”Bà cô già khó tính”.Ôi,sao
mà người ta cứ kết án những người đàn bà con gái như nàng !.Phải chăng vì nàng
ghanh với hạnh phúc người,nàng khó chịu khi thấy người ta nói nhẹ nhàng với
nhau.”Anh ơi,em nhờ tí,Anh ơi….”.Sao mà chúng nó chớt nhả với nhau, chẳng nể
mặt gì cô gái già này ,cứ đú đỡn thấy mà ghét.
(còn tiếp)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)