***** Nắng đã lên cao,Hiền vẫn còn ngũ vùi
trong chăn vì hôm nay nàng nghĩ trực.Ngoài nằm ngũ nướng ra thì chẳng biết đi
đâu,cái TV thì có hình ảnh mờ mờ,nhấp nháy bởi cái ăng ten cứ bị gió đưa
qua đưa lại trên cây tre quá nhỏ.Rồi nàng cũng bò dậy,chui ra khỏi đống chăn
nệm ,vươn vai vặn mình làm vài động tác cho xương cốt nó kêu khùng khục
đỡ mỏi.Thôi thì xuống phố huyện thăm vợ chồng nhỏ Lan cho hết ngày. Nàng
bỗng nhớ con Lý,con nhà khá giả,chưa một lần làm việc nặng hay như ở quê nhà
thường nói:"Chưa bao giờ động tay động chân".Vậy mà lên đây,lần đầu
đi lấy nước ở cái giếng dưới chân đồi cách tập thể khoảng 200m,nhưng phải quay
guồng đến cả mấy mươi lần mỗi thùng vì giếng sâu đến gần 30m.Nó quay được nửa
chừng ,mỏi tay quá thả xuống nghe ùm một cái rồi ngồi khóc.Sống chưa hết
tháng là nó biến mất,bỏ hết đi bao năm học hành kỳ vọng của mẹ cha.Bây giờ
nó đã có chồng và ra buôn bán giàu có.Mỗi lần về phép,gặp nhau ôn lại, nó
chỉ cười:"Đời mà,chẳng biết thế nào cả,buông bỏ như tao cũng xong hay cố
bám lấy công việc mà gọi là yêu nghề như mày cũng tốt.Nhưng Hiền ạ,đời con gái
phải có chồng mày ạ.Tao thấy mày không còn trẻ,cũng không còn cha mẹ nương
nhờ.Nhà mày thì đứa em đã ở mất rồi,tao cảm cảnh mày quá"Hiền buông tiếng
thở dài.Vâng,mẹ nàng đã qua đời sau khi nàng lên núi một năm.Mồ côi cha từ
nhỏ,mẹ đã tảo tần hôm sớm để nuôi hai chị em nàng ăn học,hy vọng một ngày mai
tự lập giữa đời.Mẹ đã nhắm mắt nhưng nàng biết mẹ vẫn còn nhiều điều không yên
tâm,khi đứa con gái lớn trở thành bà cô già .
Phố huyện vùng cao này
cũng chỉ là một dãy phố ,những căn nhà ám khói và nhuốm màu vàng đỏ của đất
bazan.,cuối phố là trục quốc lộ chính cùng dãy nhà nửa sàn nửa trệt của dân tộc
Mường,nơi Lan đang làm dâu hay đang chôn vùi đời mình trở thành cô gái vùng
cao, cúi mặt trên nương rẫy quên một thời cô gái phố thị kiêu sa.
_Con chào
bác ạ. Đứa con gái nhỏ của Lan đứng bên hiên nhà vòng tay chào Hiền.Nàng xoa
xoa đầu rồi dúi vào tay cháu tờ giấy bạc:"Cho cháu,đi mua quà ăn đi
".Cô bé nhìn lên ,vòng tay cúi mình:"Con cảm ơn bác ạ",rồi quay
mình chạy đi.Hiền nén tiếng thở dài nhè nhẹ,nếu đó là con nàng nhỉ?Cay mắt
quá,nàng nhìn Lan đang lúi húi với nồi cám lợn ở góc sân.Cuộc sống gia đình là
thế đó,cái đầm ấm cọng với trách nhiệm cùng khát khao làm dư dã,giàu có khiến
cho ai cũng quần quật không phí bỏ một chút thời gian nào.Nhìn vào căn nhà
chính có hai, ba chiếc bàn thờ với thật nhiều bát nhang như chứng tỏ Hoài là
một vị chức sắc trong bộ tộc người Mường nơi đây.Hiền muốn hỏi Lan về làm dâu
có mệt nhọc với những lễ tục không?Lan chỉ lắc lắc đầu như không muốn nói
chuyện ấy.Vừa dùng chiếc gậy khuấy đều nồi cám .nói"Tao thấy trên huyện
,có anh huyện đội trưởng cũng đẹp trai ,dễ thương và vừa góa vợ đấy.Ổng tên
Chính,có 2 đứa con còn bé tí,mày về làm bà má được đấy".Hiền
cười:"Tao xuống giá dữ vậy sao Lan?"Lan đốp liền:"Vậy là có giá
ở nơi đây rồi đó.Mày chỉ có lựa chọn là làm vợ người như thế hay trở về dưới
xuôi làm bà cô già và chờ thời làm hầu ,làm lẻ người ta thôi.Đàn bà bọn mình là
như rứa đó."Hiền bỗng rùng mình,nàng nhớ nỗi khát khao mỗi đêm nhất là
những đêm trăng lên,càng ngắm trăng nàng càng cảm thấy trống vắng ,cô đơn và
khao khát chi lạ.Nàng nhớ có những đêm nàng đóng thật kín cửa rồi cởi hết áo
quần rên siết trong tấm chăn đơn côi,lăn qua lại và khóc như mưa vì thấy thương
cho mình,cho thân đời người con gái chỉ có một thời xuân sắc.Bình đẳng ư! Bến
bờ ấy còn xa xôi lắm,chính nàng cũng không thích cảnh chồng một tiếng, vợ cũng
một tiếng,chẳng ai khen mình mà dư luận xã hội nhìn người đàn ông trong hoàn
cảnh ấy với con mắt thương hại pha chút rẻ khinh.Mùa trăng đến,mùa trăng qua và
tuổi của nàng cứ chồng lên tỉ lệ cùng với sự nghiêm khắc,chửng chạc của một bà
trưởng trạm Y tế huyện khó tính.
********
"Trưa nay mày ở lại với vợ chồng
tao nghe,đến tối mới được về.Tao nhìn mày cứ vào ra cái căn phòng đó một mình
mà áy náy quá,căn phòng đó là của 3 đứa mình,tao lấy chồng,con Lý bỏ về ,giờ
chỉ có mình mầy làm bà vải lo cho chùa mà thôi." Hiền chỉ
cười:"Sao mày đang nói đến ông huyện đội lại nhảy ngang qua chuyện nhà cửa
của tao "Lan cười như bí mật:"Thì từ từ thôi,vừa nghe đàn ông là cứ
....hì hì"Lan ngưng nói nhìn Hiền cười như trêu chọc."Con quỉ này,mầy
nghĩ mầy có chồng rồi muốn nói ,muốn nghĩ sao cũng được hả"._"Thì tao
chỉ nói cho mầy thôi,đừng chảnh nữa.tự biết mình mới là trang tuấn...mã nghen
mậy."
Lan đứng lên quay vào bếp chuẩn bị cơm
trưa.Thời gian qua thật nhanh,cái nắng hanh hanh khó chịu hắc vào thềm nhà cùng
một con trốt xoáy đưa bụi mù lên cao.May nhà Lan đã tráng nền xi măng bóng
loáng Nền nhà là nơi quây quần của ba thế hệ gia đình Hoài bên mâm cơm.Hiền
giúp Lan dọn cơm.
"Chủ nhà đâu ra đón khách",tiếng của
Hoài vang lên trước ngõ,khiến cho hai người cùng nhìn ra.Hoài mảnh khảnh,trắng
trẻo đi bên một anh bộ đội người thấp đậm và có làn da bánh mật.Hiền đặc biệt
chú ý đến nụ cười,anh có nụ cười thật hồn nhiên,lấp lánh hàm răng trắng
đều."Đây là anh Chính mới về làm huyện đội,hôm nay nhà ta hân hạnh được
đón tiếp khách quí "Hiền bỗng nóng ran đôi má,chút vụng về,chút ngập ngừng
và chút e thẹn như mình là thiếu nữ đang thì,thà rằng cứ để tự nhiên cho 2
người như chẳng biết gì về cuộc gặp này,Hiền sẽ không lúng túng,bị động.Sự tự
tin nơi Hiền biến mất bởi sự hồi hộp,lúng túng của một người đang là cái xoáy
tâm điểm của cuộc gặp.Suốt buổi ăn nàng im lặng lắng nghe anh Chính kể về những
chiến dịch đã qua,những thăng trầm cuộc đời.Hiền bỗng buông lời:"Anh đi
nhiều như vậy,ở trong rừng thẳm ấy đã thấy..thấy cọp chưa?"Chính nhìn Hiền
với ánh mắt thật hiền,hình như anh nghe câu hỏi ấy như của một đứa trẻ nủng nịu
muốn hỏi về thế giới muôn màu chung quanh.:"Cọp ư?Anh cũng có nghe các
đồng đội kể về cọp,họ nói họ đã gặp ,còn chính anh thì chưa,à,có có..Lần đó khi
dừng quân bên suối để nghĩ cũng như lấy thêm nước,anh thấy xa xa có hai chú cọp
đang xuống uống nước rồi từ từ đi vào rừng mất biệt.Những câu chuyện về cọp ba
chân ,khôn lanh,biết phân biệt thù bạn thì anh chỉ nghe kể chứ chưa thấy tận
mắt"_"Những anh huyện đội ở đây họ kể về chuyện đi săn em nghe mê
luôn đó anh,họ kể khi cọp đóng đèn thì màu đỏ có rìa..như mặt trời ấy,đúng
không anh"Hiền cũng không ngờ mình trở nên ngây thơ ,ngô nghê như thế.Lan
kín đáo hích hích Hoài như cố xúc tác cho Hiền và Chính.
*****
Vậy mà đã hơn ba tháng
trôi qua kể từ lúc mới quen Chính.Bây giờ ,hai người là đôi bạn thân.Giữa họ
chưa nói tình yêu nhưng"tình trong như đã,mặt ngoài còn e".Chính đã
tâm sự hết với nàng về gia cảnh của anh.Người vợ vừa bị bạo bệnh qua đời trong
khi anh đang đi hành quân xa,khi nghe tin trở về thì chỉ đủ đốt nhang trên mộ
vợ mà thôi.Bây giờ,hai đứa trẻ còn nhỏ dại,anh gửi cho mẹ anh nuôi dưới quê.Một
đứa trai vừa tròn 4 tuổi và cô bé đầy năm.Công việc của anh không cho phép anh
có thì giờ chăm sóc con.Vừa nói ,anh vừa nhìn Hiền như muốn gợi một niềm chia
sẻ .Hiền lúng túng,nhìn bâng quơ ra xa,nàng đã sẳn sàng chấp nhận chưa?Điều mà
Chính cần không phải là người vợ ,mà là mẹ của con mình.Anh đã thấy ở Hiền đức
tính ấy chăng?.Hiền ơi,mùa xuân về rồi đó,đang thổi cơn gió đầu tiên trên thảo
nguyên này.Hiền cố gắng đón chờ nó và mùa xuân về,những khát khao mong đợi dưới
những đêm trăng rất gần rồi.Hạnh phúc sẳn sàng với nàng ,chỉ cần nàng đưa tay
ra đón lấy.Hiền cũng thấy lạ,tim nàng cứ dửng dưng,nàng cứ thấy lạnh trước ánh
mắt nồng nàn của Chính.Nàng còn cần gì,đòi hỏi gì?Chính nàng cũng không hiểu
được,nàng muốn khóc bởi cá tính của mình không làm kịch sĩ được,nàng không thể
thốt lời dối gian khi con tim nàng vẫn dửng dưng!
"Gần 40 rồi mà còn
thẹn thùng,còn mơ mộng nữa sao ?Mày phải thực tế đi chứ,người ta cũng thấy ở
mầy cái họ cần và ngược lại.Bây giờ mà còn chờ rung động của con tim cái con
khỉ,gặp cơ hội như thế là a lê hấp ok luôn."Lan la lớn khi thấy Hiền cứ
lừng khừng không dứt khoát."Ê,trước giờ tao thấy mầy bình thường chứ đâu
có khùng.Tao thương bạn bè mà lo chuyện bao đồng ,coi chừng làm ơn mắc oán
đây".Hiền im lặng nghe Lan nói,nhìn Lan mà thấy thương bạn,thương
mình.Không ai biết trước cuộc đời mình cả.Có ai biết mình đang vô tư đùa vui
trên sân trường cùng bạn bè,rồi bay ra muôn hướng .Lan và nàng lên nơi heo hút
này để nói chuyện trăm năm.Tự dưng nàng ứa nước mắt."Được rồi,tao đồng
ý,tao chấp nhận nhưng tao về phép một lần rồi lên đây sống đời sống như mày,sẽ
lo cho một gia đình xa lạ,mấy chú heo trong chuồng và đàn gia cầm ngoài sân
kia.Tao gật đầu là tao biết trước chuyện sẽ y hệt như mày,tao nói không phải
chê bai gì,nhưng sao tao thấy có chút hụt hẩng với cái tương lai của mày,của
tao!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét