Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

CHÚT GIÓ QUA MÀNH 1












Tiếng muỗi vo ve bên ngoài chiếc mùng ,vậy mà cũng khiến cho Hiền không ngũ được.Không khí ngột ngạt,bức rức của đêm mùa hạ,ngồi dậy,nhìn những đốm trăng đang nhảy múa trên tường trước mặt ,nàng biết trời đã khuya,vầng trăng  soi vằng vặc đang chiếm lĩnh cả khoảng trời lặng yên và sâu thẳm.Hiền nhẹ nhàng bước ra hiên,loang loáng bóng trăng ánh lên trên bề mặt  chiếc lu nước mưa bên chái.Nàng bước đến,múc nước ra chiếc thau nhỏ rồi đưa tay khoác nhẹ lên má ,lên mặt cho những giọt nước nhẹ nhàng chảy xuống cổ ,xuống thân hình đang bức rức, hừng hực nóng.Cơn nóng hay sự thèm khát của tuổi xuân đang bừng lên trong cơ thể người thiếu phụ .Nàng đưa tay mơn man trên da thịt vẫn còn săn chắc bởi sự thanh xuân  đầy tràn trong cơ thể .Nàng đã quá già với tuổi trẻ nhưng vẫn còn trẻ với những người thiếu phụ chuẩn bị già. 

   Biết bao mùa xuân trôi qua trên mắt môi ,làn da này.Mỗi lần xuân qua là để lại những vết nhàn nhạt thời gian.Nàng buồn cho phận mình,da thịt này còn chờ đợi ,thèm khát ai.Hiền nhìn khoảng không gian trước mặt đang bị khuất tầm nhìn bởi một ngọn đồi với con đường đã xẻ dọc một bên như một vết chém thẳng.Trên ngọn đồi là cánh rừng vẽ một đường đen như vệt nhuộm mực tàu giữa nền trời khuya mà ánh trăng không thể soi đến được.Không khí mát lành của khuya mùa hạ len nhẹ vào hơi thở làm nàng bớt đi những bức bối,khát khao.Nầng đã sống và làm việc ở đây bao lâu rồi nhỉ?Cái trạm xá vùng cao,lọt thỏm giữa đồi núi chỉ có vài chiếc giường nằm phía bên phải căn nhà tập thể  mà nàng đang ở.Bệnh xá nhỏ nhoi của huyện nằm đơn độc giữa đồi  để tiếp nhận những bệnh nhân của các buôn làng gần chung quanh. Cơ sở vật chất chẳng có gì,mấy chiếc bình oxy ,tủ nhỏ đựng thuốc ,nồi hấp băng gạc và những chiếc syring kim tiêm bằng thủy tinh cổ lổ sỉ.Y sĩ có 4 người và 5 y tá ,2 cô hộ lý.Chỉ Hiền và Lan là y sĩ của vùng xuôi lên tăng cường cho vùng cao.Lan  đã có chồng cũng là Y sĩ người nơi đây.Anh là người dt Mường.có nhà nằm dọc trục quốc lộ. 

 HiỀN đưa mắt buồn nhìn theo con đường đất đỏ  chạy ngang như một con rắn đen dưới ánh trăng bàng bạc.Nàng có cảm tưởng mình đã sống nơi đây cả ngàn năm rồi và như đã quên một thời quá khứ giữa phồn hoa của thành phố.Cũng biết bao anh chàng theo về,nàng cứ hẹn ,cứ đắn đo và rồi người ta dửng dưng đi qua nàng .Những bỏ lỡ hay chỉ là sự vô duyên của mình.Nang tự biết mình nhan sắc cũng chỉ tầm tầm,tài năng cũng thế.Nhưng không phải vì nhan sắc hay tài năng mà là cái duyên,nàng thấy nhiều đứa bạn có khi còn thua kém nàng nhiều mặt mà vẫn có người yêu đẹp trai,tài năng.Đúng là duyên số, chắc mình vô duyên nên để tình  trôi qua dù muốn giữ cũng chẳng được.Ra trường, nàng cùng mấy đứa bạn được phân công lên vùng cao này.Ngày ra đi ,nàng đã khóc như mưa.Mẹ đã nhìn nàng mà khóc theo.Trên chiếc xe cùng bạn bè  ôm nhau khóc  cho đến khi đã xa khuất tầm mắt Hiền mới hồi tỉnh đưa mắt nhìn cảnh vật chung quanh lùi xa dần những phố phường quen thuộc.Xe qua đèo,lên những dốc cao rồi lăn trên những lối mòn đất đỏ nhão nhoét vì trời đang bay lất phất mưa.Xa lạ,ẩm ướt ,mệt và đói ,đó là tất cả những gì nàng cảm nhận vào chiều hôm đầu tiên đến vùng cao này.Đón đoàn là những người dân bản xứ với ánh mắt lạ lẫm nhưng thân thiện và nồng ấm.Họ nhiệt tình giúp đỡ như cố xua đi những ánh mắt e dè của bọn nàng. 

Lan đã lấy chồng.Hiền cũng tự hỏi Lan yêu ở Hoài vì điều gì,đúng là tiếng nói con tim thật thần bí hay Lan là con người thực dụng!Hoài cũng là y sĩ nhưng được đào tạo như là để bù những thiếu thốn của vùng núi xa xôi này.Anh cũng không nắm rõ cơ thể người có những gì và những bộ phận ấy nằm ở đâu,may mắn là viết được tên thuốc nhưng công thức của nó là cái gì thì anh mù tịt.Dù sao anh là y sĩ trước con mắt hâm mộ của bà con,xóm giềng .Những điều anh nói thật là cao siêu với họ,khi người dân còn nhìn thấy những que diêm được quẹt cháy lên như một điều thần kỳ thì Hoài vẫn là người được họ kỳ vọng,ngưỡng mộ.Nàng chỉ biết một hôm Lan nhỏ nhẹ nói với nàng”Tao lấy Hoài nghe mầy,Nơi rú rừng này ,mày thấy còn có ai hơn nữa đâu,thôi,đành lấy cho có chồng ,yên thân ”Nghe như sự buông thả và đau đớn trong tâm hồn đã lên đến đỉnh điểm.Vậy mà con Lan nó khôn,còn nàng cứ mãi làm kẻ vô duyên.Gần 10 năm trôi qua trên vùng cao này,nàng cũng từ chối những mối tình có vẽ chỉ là nhục cảm của những anh chàng người bản xứ.Những mối tình mà khi gặp nhau chẳng biết nói gì ngoài những bâng quơ về thời tiết,mùa màng.Cũng có vài anh chàng được đi học hết cấp 2,nhưng cái kiến thức lớp học chẳng qua là để vừa thoát dốt chứ làm sao mà giao tiếp .Nàng tưởng tượng quanh đống lửa bập bùng ,cùng vui nhảy múa đón ngày mùa lúa mới,những đứa con được sinh ra và lớn lên giữa những quan niệm giáo dục khác với hiểu biết tập tục của nàng. 

                                         **** 

Hừng hực,khao khát vào những đêm trăng như đêm nay đã nhiều lần.Hiền thèm chi lạ,có khi nàng ước ao,giữa khuya này có ai đó nhỉ!Nhưng ai là ai?Nàng thở dài,nếu được một lần thì chắc là tuyệt vời !Sống trước mọi người,trong ánh sáng của ngày chỉ làm nàng mệt nhoài vì phải đóng kịch,phải nghiêm nghị và đứng đắn của một cô y sĩ trưởng khó tính mà người ta hay gọi”Bà cô già khó tính”.Ôi,sao mà người ta cứ kết án những người đàn bà con gái như nàng !.Phải chăng vì nàng ghanh với hạnh phúc người,nàng khó chịu khi thấy người ta nói nhẹ nhàng với nhau.”Anh ơi,em nhờ tí,Anh ơi….”.Sao mà chúng nó chớt nhả với nhau, chẳng nể mặt gì cô gái già này ,cứ đú đỡn thấy mà ghét. 
                                       (còn tiếp)

2 nhận xét: